LSJ
Homeric aor. part. Act., cf. ἀπούραις Pi. P. 4.149; aor. ind. ἀπηύρων, ας, α, Hom. ; pl. ἀπηύρων Il. 1.430; aor. part. Med. ἀπουράμενος Hes. Sc. 173; fut. ἀπουρήσω Il. 22.489 (Sch. Ven. B)
take away or wrest from, rob of, c. dupl. acc. pers. et rei, ἄμφω θυμὸν ἀπηύρα 6.17; ἁπαλόν τέ σφ’ ἦτορ ἀπηύρα 11.115; τοὺς μὲν Τυδεΐδης… τεύχε’ ἀπηύρα ib. 334; λάθον δέ ἑθυμὸν ἀπούρας Od. 13.270, etc. c. gen. pers., a doubtful construction in Ἀχιλλῆος γέρας αὐτὸς ἀπηύρων Il. 19.89; κούρην… Ἀχιλῆος ἔβης κλισίηθεν ἀπούρας 9.107, cf. Od. 18.273; τήν ῥα βίῃ ἀέκοντος ἀπηύρων Il. 1.430 (where β. ἀ. may be taken together, ΄in spite of him unwilling΄, cf. ἤ σε βίῃ ἀέκοντος ἀπηύρα νῆα Od. 4.646). c. dat. pers., πολέσσιν… θυμὸν ἀπηύρα Il. 17.236; οἱ οὔ τιν’ ἀπηύρα Od. 3.192. c. acc. only, ἔχει γέρας αὐτὸς ἀπούρας Il. 1.356; ἐλεύθερον ἦμαρ ἀ. 6.455, etc. ; — Med., ἀπουράμενοι ψυχάς having taken away each other΄s lives, Hes. Sc. 173. after Hom., receive good or ill, enjoy or suffer, first in Hes. Op. 240 ξύμπασα πόλις κακοῦ ἀνδρὸς ἀπηύρα (v.l. ἐπαυρεῖ); φόνον πρὸς τέκνων ἀπηύρα E. Andr. 1030 (lyr.).
(ἀποϜρα-, augmented ἀπη-Ϝρα- (cf. ἠείδη, ἑώρων for ἠϜόρων); perh. cogn. with ἀπό(Ϝ)ερσε.)
Liddell-Scott-Jones, Greek-English Lexicon (9th ed., 1940)